Quý vị biết tôi có gặp một cụ già sắp vãng sanh, nguyên nhân mà đi không thành, là trong túi có 6000 tệ, không biết nên cho đứa con trai nào, có 3 người con trai, sau đó cứ nắm lấy mãi, hơi thở đó không đứt được. Sau đó pháp sư đã khai thị cho ông cụ, nói cụ muốn cho con cả? Nghĩ một chút rồi lắc đầu, cho con thứ, cũng lắc đầu. Cho con út? Sau đó mới gật dầu, nhưng con út vẫn chưa tới, cụ liền muốn gọi điện hối con út tới, sau khi tới rồi thì đưa tiền cho anh ấy, đưa xong rồi lại không an tâm, mọi người không biết nguyên nhân gì khiến cụ không an tâm, bởi vì lúc đó ông cụ đã không nói được nữa rồi, pháp sư đã khai thị cho cụ, nói có phải cụ đang lo lắng, cho 6000 tệ không đủ không? Gật đầu. Sau đó pháp sư nói không đủ cũng phải ra đi, cụ cũng không còn tiền nữa rồi, để anh con út tự mình kiếm tiền. Việc này vẫn là thuộc về chuyện khá là đơn giản, lần này chúng ta nghe Thanh Công giảng dạy, năm ngoái chúng tôi ở Australia, tôi đã nghe luật sư Quả Thanh kể qua một công án đó. Bà cụ này cả đời đều luôn niệm Phật, niệm đến lúc ra đi, lúc sắp vãng sanh, vẫn đang niệm Phật, đột nhiên đôi mắt nhìn về hướng cái sân ngoài kia, liền không niệm nữa, không niệm nữa, mọi người liền theo ánh mắt bà cụ mà tìm, cũng không tìm thấy gì, nên hỏi cụ là tại sao cụ không niệm nữa? Cụ mới nói với mọi người một câu rằng, chỉ vào bầu trời đó, trời sắp mưa rồi, nói là nho khô vẫn chưa dọn vào. Cụ còn vướng bận đống nho khô đang phơi ở nhà, vẫn chưa dọn vô, Phật hiệu liền bị gián đoạn.
Những việc mà chúng ta bận tâm có những lúc là quý vị bất khả tư nghì. Bây giờ chúng ta cảm thấy đây là một chuyện cười, nhưng đến một ngày khi quý vị ra đi đó, không có một việc gì là chuyện cười hết, tức là một việc nhỏ rất là vi tế liền có thể kéo quý vị quay về lục đạo luân hồi, kéo quý vị quay về lục đạo luân hồi thì quá dễ dàng, còn quý vị vãng sanh thì không dễ dàng như vậy. Hôm qua tôi nghe rất nhiều đồng học đều nói, không sao hết, rất đơn giản. Việc đó nói rất đơn giản, đó là đã buông bỏ hết, tôi rất là tán thán, bất luận là tình chấp, bất luận là sự bận tâm một chút xíu xiu của quý vị đều không hề vướng bận, quý vị ngồi ở đây, trong nhà bị hỏa hoạn quý vị cũng không có phản ứng gì, nói con của quý vị bị xe đụng rồi quý vị cũng không cảm giác gì, đó là đã buông bỏ toàn bộ, chỉ có 1 câu Phật hiệu. Chúng ta chưa đạt đến trình độ đó thì không thể nào khinh suất, phải không ngừng tu tập. Quý vị tu một phần thì đắc một phần, quý vị không tu, quý vị nói mình đắc rồi là việc không thể nào.
Phải có khả năng nhẫn nại, nhất là trong xã hội của chúng ta hiện nay, quý vị nói mình không nhẫn làm sao được, chỉ có thể nhẫn. Chúng ta bây giờ không phải là môi trường xã hội mấy ngàn năm mấy trăm năm trước, internet lan tràn khắp nơi, những nội dung sắc tình không tốt này đâu đâu cũng có, chỉ có thể dựa vào nghị lực kiên cường bất khuất của mình mà chống lại nó, tuyệt đối không đụng vào, không được khảo nghiệm khả năng và trí huệ này của bản thân, giống như có người cảm thấy mình hút nha phiến hút thuốc phiện không sao, mình chỉ hút một điếu rồi sẽ cai, không ngờ rằng họ hút điếu thứ nhất chắc chắn không phải là điếu cuối cùng, bởi vì họ đã lún chân vô đó rồi. Những người học Phật như chúng ta cũng như vậy, đừng có cảm thấy mình lên mạng xem những trò chơi đó một chút không sao đâu, mình xem mấy phim sắc tình đó một chút không sao đâu, chỉ coi một chút, mình nghe một chút những lời không tốt này cũng không có việc gì, mình sẽ không để trong tâm đâu. Chúng ta phải biết là thức thứ tám của chúng ta, A lại da thức, khả năng hấp thu của nó là mạnh mẽ không gì sánh bằng, chữ A lại da thức này là tiếng Phạn, nó lại được phiên dịch thành Tàng thức, “tàng” có nghĩa là thu thập bảo tồn. Tất cả kí ức từ vô thỉ kiếp đến nay của chúng ta đều nằm ở đây. Chúng ta thành tựu rồi có thể chuyển nó thành Đại viên cảnh trí, nó giống như một tấm kính tròn tròn rất là lớn vậy, phóng chiếu ra đều là trí huệ. Cho nên Đức Phật, quý vị coi hồi đó tại sao ngài nhìn thấy em bé chăn trâu có thể giảng “Kinh chăn trâu”, nhìn thấy người trồng ruộng có thể nói ruộng này trồng như thế nào? Bởi vì chúng đều có hết trong A lại da thức, chỉ là sau khi ngài thành tựu rồi thì toàn bộ đã chuyển thành trí huệ dạy dỗ chúng sanh. Cho nên tất cả những điều chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, ngôn ngữ cử chỉ đều bị A lại da của chúng ta thu thập trở lại, hễ đến những lúc có duyên phận bỗng nhiên sẽ bùng phát, là điều bản thân quý vị không khống chế được. Cho nên ở đây chúng ta phải nghiêm khắc với chính mình một chút, không nghiêm là không được. Internet tuyệt đối đừng động vào, game tuyệt đối không được chơi, những thứ không nên xem thì không được xem, tuyệt đối không xem. Mình không quản được người khác thì ít ra phải quản chính mình, quản chính mình cho tốt.
Những việc mà chúng ta bận tâm có những lúc là quý vị bất khả tư nghì. Bây giờ chúng ta cảm thấy đây là một chuyện cười, nhưng đến một ngày khi quý vị ra đi đó, không có một việc gì là chuyện cười hết, tức là một việc nhỏ rất là vi tế liền có thể kéo quý vị quay về lục đạo luân hồi, kéo quý vị quay về lục đạo luân hồi thì quá dễ dàng, còn quý vị vãng sanh thì không dễ dàng như vậy. Hôm qua tôi nghe rất nhiều đồng học đều nói, không sao hết, rất đơn giản. Việc đó nói rất đơn giản, đó là đã buông bỏ hết, tôi rất là tán thán, bất luận là tình chấp, bất luận là sự bận tâm một chút xíu xiu của quý vị đều không hề vướng bận, quý vị ngồi ở đây, trong nhà bị hỏa hoạn quý vị cũng không có phản ứng gì, nói con của quý vị bị xe đụng rồi quý vị cũng không cảm giác gì, đó là đã buông bỏ toàn bộ, chỉ có 1 câu Phật hiệu. Chúng ta chưa đạt đến trình độ đó thì không thể nào khinh suất, phải không ngừng tu tập. Quý vị tu một phần thì đắc một phần, quý vị không tu, quý vị nói mình đắc rồi là việc không thể nào.
Phải có khả năng nhẫn nại, nhất là trong xã hội của chúng ta hiện nay, quý vị nói mình không nhẫn làm sao được, chỉ có thể nhẫn. Chúng ta bây giờ không phải là môi trường xã hội mấy ngàn năm mấy trăm năm trước, internet lan tràn khắp nơi, những nội dung sắc tình không tốt này đâu đâu cũng có, chỉ có thể dựa vào nghị lực kiên cường bất khuất của mình mà chống lại nó, tuyệt đối không đụng vào, không được khảo nghiệm khả năng và trí huệ này của bản thân, giống như có người cảm thấy mình hút nha phiến hút thuốc phiện không sao, mình chỉ hút một điếu rồi sẽ cai, không ngờ rằng họ hút điếu thứ nhất chắc chắn không phải là điếu cuối cùng, bởi vì họ đã lún chân vô đó rồi. Những người học Phật như chúng ta cũng như vậy, đừng có cảm thấy mình lên mạng xem những trò chơi đó một chút không sao đâu, mình xem mấy phim sắc tình đó một chút không sao đâu, chỉ coi một chút, mình nghe một chút những lời không tốt này cũng không có việc gì, mình sẽ không để trong tâm đâu. Chúng ta phải biết là thức thứ tám của chúng ta, A lại da thức, khả năng hấp thu của nó là mạnh mẽ không gì sánh bằng, chữ A lại da thức này là tiếng Phạn, nó lại được phiên dịch thành Tàng thức, “tàng” có nghĩa là thu thập bảo tồn. Tất cả kí ức từ vô thỉ kiếp đến nay của chúng ta đều nằm ở đây. Chúng ta thành tựu rồi có thể chuyển nó thành Đại viên cảnh trí, nó giống như một tấm kính tròn tròn rất là lớn vậy, phóng chiếu ra đều là trí huệ. Cho nên Đức Phật, quý vị coi hồi đó tại sao ngài nhìn thấy em bé chăn trâu có thể giảng “Kinh chăn trâu”, nhìn thấy người trồng ruộng có thể nói ruộng này trồng như thế nào? Bởi vì chúng đều có hết trong A lại da thức, chỉ là sau khi ngài thành tựu rồi thì toàn bộ đã chuyển thành trí huệ dạy dỗ chúng sanh. Cho nên tất cả những điều chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, ngôn ngữ cử chỉ đều bị A lại da của chúng ta thu thập trở lại, hễ đến những lúc có duyên phận bỗng nhiên sẽ bùng phát, là điều bản thân quý vị không khống chế được. Cho nên ở đây chúng ta phải nghiêm khắc với chính mình một chút, không nghiêm là không được. Internet tuyệt đối đừng động vào, game tuyệt đối không được chơi, những thứ không nên xem thì không được xem, tuyệt đối không xem. Mình không quản được người khác thì ít ra phải quản chính mình, quản chính mình cho tốt.
- Category
- Giảng Pháp
Comments