Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa . Tập 369
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không.
Tam thế là quá khứ hiện tại vị lai. Quý vị tạo nghiệp như thế nào thì có quả báo như thế đó, nghiệp duyên quả báo không sai tí nào. Chúng ra nói từng giờ từng phút, thời gian này vẫn quá dài. Tình hình thực thế thật là không thể nghĩ bàn. Ý niệm cực kỳ vi tế vừa động thì mười phương thế giới đều nhận được tin tức này. Quả báo không phải người khác sắp đặt, thực tế mà nói thì không liên quan gì đến Chư Phật Bồ Tát, không liên quan đến thiên thần, không liên quan đến quỷ thần. Quả báo từ đâu mà có? Quả báo là do nghiệp lực của chính mình thành tựu, như ở trước chúng ta đã học qua.
Trong Vãng Sanh luận nói y chánh trang nghiêm của thế giới Cực Lạc có 29 loại trang nghiêm, 29 loại thành tựu, là tự nhiên. Chúng ta khởi tâm động niệm là nhân, quả báo tự nhiên hiện tiền, cho nên nói tự làm tự chịu.
Có người hoài nghi vì nghe nói địa ngục nhiều vô lượng vô biên, sao lại nhiều như vậy ? Tâm khởi một niệm địa ngục thì liền hiện một địa ngục.
Chúng ta có bao nhiêu tâm địa ngục thì hiện ra bấy nhiêu địa ngục. Ý niệm đó không có cảnh dừng nên địa ngục cũng không có cảnh dừng.
Vì tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, tâm bất động thì mười pháp giới y chánh trang nghiêm cũng không có. Tâm động nó liền xuất hiện, quý vị có thể thấy được nó tồn tại.
Tâm bất động thì hoàn toàn không có, đích thực giống như màn hình ti vi vậy. Quý vị bấm nút mở nó liền hiện ra. Nó không có không phải thật không có, nó có cũng không phải thật có, đây là chân tướng sự thật. Nhất định phải hiểu cho rõ ràng minh bạch thì đường đạo bồ đề không có chướng ngại, không có hoài nghi, rất thuận lợi không có chút chướng ngại nào.
Nên nghiệp là hoạt động, hoạt động của thân khẩu ý chẳng thể không cẩn thận, nhất định không thể tạo ác nghiệp, tự làm tự chịu. Đặc biệt là không thể làm gương xấu cho đại chúng trong xã hội, tội đó rất nặng.
Người học mình càng nhiều thì tội mình càng thêm nặng. Nếu đoạ vào địa ngục vô gián thì biết khi nào mới ra được ?
Nghiệp nhân thứ nhất để ra khỏi luân hồi là chúng ta đã có hồi tâm chuyển ý, có một chút giác ngộ, biết mình đã làm sai, như vậy sẽ có cơ hội ra khỏi địa ngục. Tuy tự mình biết sai, nhưng người bị hại vẫn tiếp tục bị hại, trong tình huống này không thể ra khỏi được.
Nhất định phải đợi đến những người bị chúng ta làm hại dần dần hồi phục, sức khoẻ của họ dần dần trở lại bình thường, đây là điều kiện bên ngoài. Sám hối trong tâm và điều kiện bên ngoài nhất định phải phối hợp thì chúng ta mới có thể ra khỏi được. Ý nghĩa trong này rộng sâu vô cùng tận, cho nên mỗi loại lực của mười điều này đều gọi là trí lực, nó là trí huệ chân thật.
Chướng đạo, chướng là chướng ngại. Những gì là chướng ngại? Mê hoặc là chướng ngại, tạo nghiệp là chướng ngại, hoặc chính là vô minh. Nghiệp thì phân biệt chấp trước đều là nghiệp. Nghiệp là tạo ra, khi đang tạo ra là sự, chúng ta gọi nó là sự, sau khi tạo xong thì gọi nó là nghiệp. Nghiệp là nguyên nhân thứ nhất của quả báo. Đức Phật có thể nói rõ ràng điều này, vô minh chướng đạo, chướng điều gì? Chướng ngại sự khai ngộ, chướng ngại sự tu hành. Vô minh là không có trí huệ nên chướng ngại chúng ta tu hành, chướng ngại ta đạt định, nghĩa là chướng ngại ta được tâm thanh tịnh, và chướng ngại ta chứng quả. Trong pháp môn niệm Phật thì chướng ngại ta vãng sanh, điều này phiền phức chăng? Nên người niệm Phật nhất định phải cầu trí huệ. Tu hành phải phối hợp mật thiết với kinh giáo, những gì trong kinh giáo nói chúng ta đều phải thực hiện nó mới được.
Chúng ta nghe hiểu, nghe hiểu nhưng không thể thực hành nó thì không có lợi ích. Nghe hiểu rồi có thể thực hành mới thật sự được lợi ích. Lợi ích này chính là oai thần bổn nguyện của Phật A Di Đà gia trì, chúng ta đã tiếp nhận và có cảm ứng. Nếu nghe hiểu nhưng không làm được vẫn là một loại chướng ngại, như vậy chúng ta hiểu được tín nguyện hạnh thì hạnh quan trọng biết bao. Hạnh nghĩa là đem những lý luận trong kinh điển nói, biến thành tư tưởng kiến giải của mình. Tư tưởng kiến giải của chúng ta là chánh tri chánh kiến. Cách nhìn cách nghĩ không giống với kinh điển là tà tri tà kiến. Chuyển tà thành chánh cần phải dựa vào kinh giáo, lấy kinh giáo làm tiêu chuẩn. Không có tiêu chuẩn thì chuyển bằng cách nào? Dựa vào đâu để chuyển? Dựa vào tiêu chuẩn này để chuyển.
Nghe kinh phải nghe như thế nào mới thật sự hiểu được? Các bậc cổ đức dạy tâm chân thành, tâm cung kính. Ấn Quang đại sư dạy mọi người, một phần thành kính được một phần lợi ích, hai phần thành kính được hai phần lợi ích, mười phần thành kính được mười phần lợi ích. Hay nói cách khác, không có tâm thành kính thì dù ngày ngày nghe kinh, nghe đến cả trăm năm cũng không được lợi ích. Vì sao vậy? Vì quý vị coi nó như trò đùa, không siêng năng, như vậy làm sao được lợi ích? Tâm chân thành từ đâu mà có? Từ việc hiếu thảo với cha mẹ. Người bây giờ rất khó, vì sao vậy ?
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không.
Tam thế là quá khứ hiện tại vị lai. Quý vị tạo nghiệp như thế nào thì có quả báo như thế đó, nghiệp duyên quả báo không sai tí nào. Chúng ra nói từng giờ từng phút, thời gian này vẫn quá dài. Tình hình thực thế thật là không thể nghĩ bàn. Ý niệm cực kỳ vi tế vừa động thì mười phương thế giới đều nhận được tin tức này. Quả báo không phải người khác sắp đặt, thực tế mà nói thì không liên quan gì đến Chư Phật Bồ Tát, không liên quan đến thiên thần, không liên quan đến quỷ thần. Quả báo từ đâu mà có? Quả báo là do nghiệp lực của chính mình thành tựu, như ở trước chúng ta đã học qua.
Trong Vãng Sanh luận nói y chánh trang nghiêm của thế giới Cực Lạc có 29 loại trang nghiêm, 29 loại thành tựu, là tự nhiên. Chúng ta khởi tâm động niệm là nhân, quả báo tự nhiên hiện tiền, cho nên nói tự làm tự chịu.
Có người hoài nghi vì nghe nói địa ngục nhiều vô lượng vô biên, sao lại nhiều như vậy ? Tâm khởi một niệm địa ngục thì liền hiện một địa ngục.
Chúng ta có bao nhiêu tâm địa ngục thì hiện ra bấy nhiêu địa ngục. Ý niệm đó không có cảnh dừng nên địa ngục cũng không có cảnh dừng.
Vì tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, tâm bất động thì mười pháp giới y chánh trang nghiêm cũng không có. Tâm động nó liền xuất hiện, quý vị có thể thấy được nó tồn tại.
Tâm bất động thì hoàn toàn không có, đích thực giống như màn hình ti vi vậy. Quý vị bấm nút mở nó liền hiện ra. Nó không có không phải thật không có, nó có cũng không phải thật có, đây là chân tướng sự thật. Nhất định phải hiểu cho rõ ràng minh bạch thì đường đạo bồ đề không có chướng ngại, không có hoài nghi, rất thuận lợi không có chút chướng ngại nào.
Nên nghiệp là hoạt động, hoạt động của thân khẩu ý chẳng thể không cẩn thận, nhất định không thể tạo ác nghiệp, tự làm tự chịu. Đặc biệt là không thể làm gương xấu cho đại chúng trong xã hội, tội đó rất nặng.
Người học mình càng nhiều thì tội mình càng thêm nặng. Nếu đoạ vào địa ngục vô gián thì biết khi nào mới ra được ?
Nghiệp nhân thứ nhất để ra khỏi luân hồi là chúng ta đã có hồi tâm chuyển ý, có một chút giác ngộ, biết mình đã làm sai, như vậy sẽ có cơ hội ra khỏi địa ngục. Tuy tự mình biết sai, nhưng người bị hại vẫn tiếp tục bị hại, trong tình huống này không thể ra khỏi được.
Nhất định phải đợi đến những người bị chúng ta làm hại dần dần hồi phục, sức khoẻ của họ dần dần trở lại bình thường, đây là điều kiện bên ngoài. Sám hối trong tâm và điều kiện bên ngoài nhất định phải phối hợp thì chúng ta mới có thể ra khỏi được. Ý nghĩa trong này rộng sâu vô cùng tận, cho nên mỗi loại lực của mười điều này đều gọi là trí lực, nó là trí huệ chân thật.
Chướng đạo, chướng là chướng ngại. Những gì là chướng ngại? Mê hoặc là chướng ngại, tạo nghiệp là chướng ngại, hoặc chính là vô minh. Nghiệp thì phân biệt chấp trước đều là nghiệp. Nghiệp là tạo ra, khi đang tạo ra là sự, chúng ta gọi nó là sự, sau khi tạo xong thì gọi nó là nghiệp. Nghiệp là nguyên nhân thứ nhất của quả báo. Đức Phật có thể nói rõ ràng điều này, vô minh chướng đạo, chướng điều gì? Chướng ngại sự khai ngộ, chướng ngại sự tu hành. Vô minh là không có trí huệ nên chướng ngại chúng ta tu hành, chướng ngại ta đạt định, nghĩa là chướng ngại ta được tâm thanh tịnh, và chướng ngại ta chứng quả. Trong pháp môn niệm Phật thì chướng ngại ta vãng sanh, điều này phiền phức chăng? Nên người niệm Phật nhất định phải cầu trí huệ. Tu hành phải phối hợp mật thiết với kinh giáo, những gì trong kinh giáo nói chúng ta đều phải thực hiện nó mới được.
Chúng ta nghe hiểu, nghe hiểu nhưng không thể thực hành nó thì không có lợi ích. Nghe hiểu rồi có thể thực hành mới thật sự được lợi ích. Lợi ích này chính là oai thần bổn nguyện của Phật A Di Đà gia trì, chúng ta đã tiếp nhận và có cảm ứng. Nếu nghe hiểu nhưng không làm được vẫn là một loại chướng ngại, như vậy chúng ta hiểu được tín nguyện hạnh thì hạnh quan trọng biết bao. Hạnh nghĩa là đem những lý luận trong kinh điển nói, biến thành tư tưởng kiến giải của mình. Tư tưởng kiến giải của chúng ta là chánh tri chánh kiến. Cách nhìn cách nghĩ không giống với kinh điển là tà tri tà kiến. Chuyển tà thành chánh cần phải dựa vào kinh giáo, lấy kinh giáo làm tiêu chuẩn. Không có tiêu chuẩn thì chuyển bằng cách nào? Dựa vào đâu để chuyển? Dựa vào tiêu chuẩn này để chuyển.
Nghe kinh phải nghe như thế nào mới thật sự hiểu được? Các bậc cổ đức dạy tâm chân thành, tâm cung kính. Ấn Quang đại sư dạy mọi người, một phần thành kính được một phần lợi ích, hai phần thành kính được hai phần lợi ích, mười phần thành kính được mười phần lợi ích. Hay nói cách khác, không có tâm thành kính thì dù ngày ngày nghe kinh, nghe đến cả trăm năm cũng không được lợi ích. Vì sao vậy? Vì quý vị coi nó như trò đùa, không siêng năng, như vậy làm sao được lợi ích? Tâm chân thành từ đâu mà có? Từ việc hiếu thảo với cha mẹ. Người bây giờ rất khó, vì sao vậy ?
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không
Comments