Cung kính Pháp sư, tán dương quá mức rồi.Quá mức chính là tạo tội nghiệp, đó không phải là tán thán.

Thanks! Share it with your friends!

You disliked this video. Thanks for the feedback!

Added by admin
13 Views
Trích đoạn : TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH KHOA CHÚ 2014 (Giảng lần thứ 4)
Tập 183
Hòa thượng Tịnh Không chủ giảng.

Đối với tất cả pháp, không sanh phỉ báng). Điều này mong rằng đồng học chúng ta phải đặc biệt ghi nhớ, bởi vì miệng là dễ phạm lỗi nhất. Trong nhiều kinh luận, Thế Tôn giảng đến ba nghiệp, thứ tự đều là thân, khẩu, ý, thân ba nghiệp, khẩu bốn nghiệp, ý ba nghiệp. Thân: sát, đạo, dâm; khẩu: vọng ngữ, lưỡng thiệt, ỷ ngữ, ác khẩu, bốn loại; ý: tham sân si, gọi là thập ác. Thập ác đảo ngược lại, Thân: không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, đây là ba nghiệp thiện của thân; khẩu: không vọng ngữ, không ỷ ngữ, không ác khẩu, không lưỡng thiệt, đây là bốn nghiệp thiện của khẩu; ý: không sân, không si, không tham. Đây gọi là thập thiện nghiệp. Giới điều cơ bản, chẳng thể vi phạm. Đối nhân tiếp vật xử việc nhất định phải ghi nhớ khiêm tốn, tuyệt đối không thể phạm tự tán hủy tha, tự khen ngợi mình, hủy báng người khác, là giới trọng trong Kinh Bồ Tát Giới, trong Kinh Phạm Võng Bồ Tát Giới có, trong Giới Bổn Du Già không chỉ có, mà còn xếp vào điều thứ nhất. Tuyệt đối không thể tự tán hủy tha, bản thân chúng ta phải làm.
Nhưng có một số đồng học cung kính Pháp sư, tán dương quá mức rồi, nói vị Pháp sư này là vị Bồ-tát nào đó tái lai, vị Phật nào đó tái lai, điều này không được, như vậy là quá mức rồi. Quá mức chính là tạo tội nghiệp, đó không phải là tán thán, đó là tạo tội. Bản thân tạo tội, vị Pháp sư ấy bị quý vị làm liên lụy, cũng phải chịu tội, đây là hại mình hại người. Tôi tin rằng ai cũng không muốn làm, nhưng những việc này là biết rõ vẫn cố phạm, hoặc là quý vị thật sự không biết, tôi tán thán thầy là sai sao? Tôi ví thầy như A Di Đà Phật. Chúng tôi giảng kinh cũng thường nói như vậy, phải xem tất cả chúng sanh đều là A Di Đà Phật, đây không phải là chỉ một người. Giống như lão Hòa thượng Hải Hiền, có một hôm Ngài thắp nhang vào buổi tối, đã thắp hết mấy chục cây nhang, đều thắp vào trong lư hương, thắp đầy rồi. Ngày hôm sau có người hỏi Ngài: Thưa sư phụ, sao Ngài thắp nhiều nhang như vậy? Ngài nói với họ: “Tối hôm qua trước khi đi ngủ, ta nhìn thấy trên giường dưới giường, trong cửa ngoài cửa đều là A Di Đà Phật, cho nên thắp nhiều nhang như vậy”. Đó là xưng tán chúng sanh, không vấn đề gì, không thể nói tôi là A Di Đà Phật, như vậy không được, đây là đại vọng ngữ; tôi là vị Bồ-tát nào đó tái lai, như vậy cũng không được, tuyệt đối đừng làm việc này.
Lão tử vào thời xưa của Trung Hoa, Ngài nói Ngài có ba bảo vật, ba bảo vật đó là gì? Khiêm tốn, tiết kiệm, không dám đứng trước người khác. Đó là thánh nhân, không phải là người bình thường. Khổng tử là thánh nhân, Lão tử là thánh nhân, đại thánh đại hiền, không tự tâng bốc chính mình. Quý vị xem, khiêm tốn, tiết kiệm, bất kỳ việc gì cũng lùi về phía sau, không dám ở trước người khác, ba bảo vật này chính là tâm thái đối nhân xử thế của Ngài, chúng ta phải học, chúng ta là phàm phu. Quý vị nhất định phải biết, Pháp sư Tịnh Không không phải là Phật Bồ-tát, Pháp sư Tịnh Không không phải là thánh nhân, hiền nhân, Pháp sư Tịnh Không là một người rất bình thường; lại nói với mọi người, là người không có phước, cũng không có trí huệ. Nếu tôi có trí huệ, có phước báo, thì đời này sao tôi có thể trở thành như thế này? Cả đời không có đạo tràng, không có tín đồ. Người khác nói tôi có rất nhiều tín đồ, sai rồi, đó không phải là tín đồ. Bởi vì chúng tôi dùng Internet, dùng truyền hình vệ tinh để giảng kinh, đây là được sự giúp đỡ của sĩ tại gia, là do họ làm, tôi chưa từng đến xem hiện trường, lại càng không biết về Internet. Đó là thính chúng trước tivi, thính chúng, họ biết tôi, tôi không quen biết họ, tôi không có qua lại với thính chúng, tôi không biết họ tên của họ là gì. Cả đời tôi trước nay không nhớ tên của người khác, không nhớ địa chỉ của người khác, cũng không nhớ số điện thoại của người khác, cho nên tôi không có điện thoại. Tôi mong muốn sống cuộc sống thanh tịnh chút, một người có một căn phòng nhỏ có thể che mưa che nắng là đủ rồi.
Năm nay tôi 89 tuổi, 89 nghĩa là gì? Bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Không phải là năm sau còn sống không, mà ngày mai còn sống không cũng không chắc chắn, đây là chân tướng sự thật. Vì vậy, giảng kinh là sở thích cả đời của tôi, hiện nay tôi chuyên giảng Kinh Vô Lượng Thọ, chuyên tu Pháp môn niệm Phật. Hy vọng duy nhất chính là mong rằng Phật đến tiếp dẫn tôi sớm một chút, thì tôi sẽ đi, tôi không có vướng bận gì, tôi nhìn thấy Phật thì tôi sẽ đi theo Ngài, không có kỳ vọng nào khác. Người khác tâng bốc: Lão nhân gia Ngài nhất định có thể sống đến 120 tuổi, đó là gạt người, đó là lời giả dối, đừng cho là thật.
Cả đời tôi không oán hận người khác, đây là thật, người hủy báng tôi, người chướng ngại tôi, người hãm hại tôi, tôi đều cảm ơn. Vì sao vậy? Họ giúp tôi tiêu nghiệp chướng, họ giúp tôi tăng phước huệ. Mỗi ngày tôi giảng kinh lạy Phật đều hồi hướng cho họ, tôi thờ bài vị của họ, mong rằng đời này không có oán hận người nào, không có lỗi với người nào.
Category
Giảng Pháp

Post your comment

Comments

Be the first to comment