Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa, tập 155
Thực sự thể hội được, thể hội được điều quan trọng nhất là có thể được thọ dụng. Thọ dụng không được đó chính là trở thành tri thức. Thọ dụng được đó là trí tuệ. Trí tuệ và tri thức không giống nhau. Trí tuệ thực sự được thọ dụng. Tri thức quí vị hiểu rõ nhưng không được thọ dụng. Quí vị mỗi ngày vẫn là sinh sống trong phiền não, sinh hoạt trong lục đạo luân hồi sanh tử. Như vậy là quí vị chưa được thọ dụng. Tri thức không thể nào thường sanh tâm hoan hỉ. Giống như trong Luận Ngữ nói “học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ”, niềm vui đó quí vị chưa đạt được. Niềm vui trong Phật Pháp gọi là pháp hỷ sung mãn. Được thọ dụng mới pháp hỷ sung mãn, thường sanh tâm hoan hỷ. Quí vị chưa được thọ dụng thì pháp hỷ ở đâu mà có? Sự sai biệt đó lớn quá. Thọ dụng như thế nào? Sau khi hiểu rõ rồi liền có thể khế nhập. Chư vị Tổ sư thường nói “tiêu quy tự tánh”, thật sao? Thật vậy. Vì sao vậy? Vì nó vốn là từ trong tự tánh sanh ra, nó làm sao mà không thể trở về tự tánh được! Trở về tự tánh liền được đại tự tại. Quí vị thực sự hưởng thụ được rồi.
Tôi niệm Phật, niệm Phật rất an vui. Vì sao vậy? A Di Đà Phật ở trong tâm. Cùng Phật A Di Đà kết hợp thành một thể, thì làm sao mà không an vui được! Quí vị niệm A Di Đà Phật, một ngày niệm 100.000 tiếng, Phật là Phật, ta là ta, không hề liên can gì, thì an vui của quí vị sanh khởi tử đâu được? Quí vị vẫn là phiền não, quí vị sẽ không được an vui. Một tiếng Phật hiệu một tiếng tâm, một niệm tương ưng một niệm Phật, niệm niệm tương ưng niệm niệm Phật. Không giống nhau, cho nên quí vị phải thể hội mới được. Tông môn đại đức thường thường kiểm tra người học, hỏi họ một câu “ngươi biết không?” kỳ thực tám vạn bốn ngàn pháp môn, mỗi pháp môn đều như vậy. Vấn đề chính là quí vị có biết hay không? Vậy chúng ta vì sao lại không biết? Chúng ta có chướng ngại, phải thừa nhận. Chướng ngại là gì? chướng ngại đầu tiên là ngã chấp. Không biết bản thân có chân ngã, coi thân là ngã. Chướng ngại này quá lớn rồi. Bởi vì có ngã liền có tự tư tự lợi, liền có danh văn lợi dưỡng, liền có ngũ dục lục trần, liền có tham, sân, si, mạn. Sự việc này đúng là phiền phức lớn rồi. Quí vị làm sao mà an vui cho được?
Thực sự thể hội được, thể hội được điều quan trọng nhất là có thể được thọ dụng. Thọ dụng không được đó chính là trở thành tri thức. Thọ dụng được đó là trí tuệ. Trí tuệ và tri thức không giống nhau. Trí tuệ thực sự được thọ dụng. Tri thức quí vị hiểu rõ nhưng không được thọ dụng. Quí vị mỗi ngày vẫn là sinh sống trong phiền não, sinh hoạt trong lục đạo luân hồi sanh tử. Như vậy là quí vị chưa được thọ dụng. Tri thức không thể nào thường sanh tâm hoan hỉ. Giống như trong Luận Ngữ nói “học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ”, niềm vui đó quí vị chưa đạt được. Niềm vui trong Phật Pháp gọi là pháp hỷ sung mãn. Được thọ dụng mới pháp hỷ sung mãn, thường sanh tâm hoan hỷ. Quí vị chưa được thọ dụng thì pháp hỷ ở đâu mà có? Sự sai biệt đó lớn quá. Thọ dụng như thế nào? Sau khi hiểu rõ rồi liền có thể khế nhập. Chư vị Tổ sư thường nói “tiêu quy tự tánh”, thật sao? Thật vậy. Vì sao vậy? Vì nó vốn là từ trong tự tánh sanh ra, nó làm sao mà không thể trở về tự tánh được! Trở về tự tánh liền được đại tự tại. Quí vị thực sự hưởng thụ được rồi.
Tôi niệm Phật, niệm Phật rất an vui. Vì sao vậy? A Di Đà Phật ở trong tâm. Cùng Phật A Di Đà kết hợp thành một thể, thì làm sao mà không an vui được! Quí vị niệm A Di Đà Phật, một ngày niệm 100.000 tiếng, Phật là Phật, ta là ta, không hề liên can gì, thì an vui của quí vị sanh khởi tử đâu được? Quí vị vẫn là phiền não, quí vị sẽ không được an vui. Một tiếng Phật hiệu một tiếng tâm, một niệm tương ưng một niệm Phật, niệm niệm tương ưng niệm niệm Phật. Không giống nhau, cho nên quí vị phải thể hội mới được. Tông môn đại đức thường thường kiểm tra người học, hỏi họ một câu “ngươi biết không?” kỳ thực tám vạn bốn ngàn pháp môn, mỗi pháp môn đều như vậy. Vấn đề chính là quí vị có biết hay không? Vậy chúng ta vì sao lại không biết? Chúng ta có chướng ngại, phải thừa nhận. Chướng ngại là gì? chướng ngại đầu tiên là ngã chấp. Không biết bản thân có chân ngã, coi thân là ngã. Chướng ngại này quá lớn rồi. Bởi vì có ngã liền có tự tư tự lợi, liền có danh văn lợi dưỡng, liền có ngũ dục lục trần, liền có tham, sân, si, mạn. Sự việc này đúng là phiền phức lớn rồi. Quí vị làm sao mà an vui cho được?
- Category
- Giảng Pháp
Comments