Điều này chúng ta phải cẩn trọng cảm nhận.
Cho nên pháp môn Tịnh độ trước sau vẫn là pháp môn không thể nghĩ bàn. Muốn chúng sanh nghe danh hiệu, sinh lòng tin rồi phát nguyện cầu vãng sanh, tất chứng Vô Thượng Bồ Đề, tức là thành Phật. Pháp môn này chính là con đường trở thành Phật. Chỉ một đời là thành tựu. Kẻ có thể tin, có thể phát nguyện dốc sức tu hành thật sự là người có đại phước đức. Thế xuất thế gian chẳng ai có phước báo lớn hơn phước báo này, không tìm ra đâu. Chúng ta gặp là có duyên. Còn tin hay không tin, hiểu hay không hiểu lại thuộc về thiện căn. Người có thiện căn hễ tiếp xúc thì liền tin, liền hiểu. Người có phước đức thì có thể hành, có thể chứng. Cho nên trong tiểu bổn Kinh Di Đà nói: “Không thể thiếu thiện căn phước đức nhân duyên mà được sinh về nước đó”. Thiện căn phước đức của chúng ta có vấn đề. Nhân duyên thì hội đủ rồi, gặp được rồi, được thân người, được nghe Đại Thừa, được nghe Hoa Nghiêm, được nghe Tịnh độ, nhất là gặp được quyển hội tập này, hội đủ tất cả. Nhưng chúng ta liệu có thật lòng tin tưởng? Không. Có thật sự hiểu? Không. Thực sự hiểu sẽ quyết định niềm tin thật sự. Không có chân tín chứng tỏ ta không hiểu đủ về vấn đề đó. Lời này năm xưa Chương Gia đại sư dạy tôi. Ông bảo Phật pháp biết thì khó nhưng hành dễ. Thế nên Phật Thích Ca phải giảng 49 năm. Rất khó để biết! Hành thì chỉ trong một niệm. Nghĩ khác đi là khai ngộ, hành như thế đơn giản biết mấy. Buông bỏ chấp trước. Không còn chấp trước với pháp thế xuất thế gian là thành A La Hán, là chẳng còn lục đạo. Nếu lại buông luôn được phân biệt thì thành Bồ Tát. Thực sự giữ được lục căn không khỏi tâm, không động niệm trong cảnh giới của 6 trần thì xin chúc mừng, quí vị thành Phật rồi. Quí vị xem, đơn giản biết bao.
Bởi thế chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến cái khổ luân hồi, nên luôn luôn quan sát thế gian này, chỉ có khổ, không có vui.
Nhìn cả lục đạo, ba loại khổ Phật thường nói: Khổ khổ, hoại khổ, hành khổ, đấy gọi là tam giới đều là khổ, thế nào là vui? Tam giới chúng sinh là chúng sinh trong lục đạo tam giới, những gì họ cảm thấy vui chính là cái khổ tạm dừng, không phải ngừng vĩnh viễn, chỉ tạm ngừng. Vì mê nên họ tưởng là vui, đến lúc khổ đến thì không cách gì chống đỡ. Lục đạo thực sự khổ nhiều vui ít, khổ dài vui ngắn, tất cả những chuyện này, quý vị nhìn càng rõ thì sẽ càng muốn xa lìa nó, càng thấy rõ tâm quý vị mới thực sự định, không phan duyên.
Cho nên pháp môn Tịnh độ trước sau vẫn là pháp môn không thể nghĩ bàn. Muốn chúng sanh nghe danh hiệu, sinh lòng tin rồi phát nguyện cầu vãng sanh, tất chứng Vô Thượng Bồ Đề, tức là thành Phật. Pháp môn này chính là con đường trở thành Phật. Chỉ một đời là thành tựu. Kẻ có thể tin, có thể phát nguyện dốc sức tu hành thật sự là người có đại phước đức. Thế xuất thế gian chẳng ai có phước báo lớn hơn phước báo này, không tìm ra đâu. Chúng ta gặp là có duyên. Còn tin hay không tin, hiểu hay không hiểu lại thuộc về thiện căn. Người có thiện căn hễ tiếp xúc thì liền tin, liền hiểu. Người có phước đức thì có thể hành, có thể chứng. Cho nên trong tiểu bổn Kinh Di Đà nói: “Không thể thiếu thiện căn phước đức nhân duyên mà được sinh về nước đó”. Thiện căn phước đức của chúng ta có vấn đề. Nhân duyên thì hội đủ rồi, gặp được rồi, được thân người, được nghe Đại Thừa, được nghe Hoa Nghiêm, được nghe Tịnh độ, nhất là gặp được quyển hội tập này, hội đủ tất cả. Nhưng chúng ta liệu có thật lòng tin tưởng? Không. Có thật sự hiểu? Không. Thực sự hiểu sẽ quyết định niềm tin thật sự. Không có chân tín chứng tỏ ta không hiểu đủ về vấn đề đó. Lời này năm xưa Chương Gia đại sư dạy tôi. Ông bảo Phật pháp biết thì khó nhưng hành dễ. Thế nên Phật Thích Ca phải giảng 49 năm. Rất khó để biết! Hành thì chỉ trong một niệm. Nghĩ khác đi là khai ngộ, hành như thế đơn giản biết mấy. Buông bỏ chấp trước. Không còn chấp trước với pháp thế xuất thế gian là thành A La Hán, là chẳng còn lục đạo. Nếu lại buông luôn được phân biệt thì thành Bồ Tát. Thực sự giữ được lục căn không khỏi tâm, không động niệm trong cảnh giới của 6 trần thì xin chúc mừng, quí vị thành Phật rồi. Quí vị xem, đơn giản biết bao.
Bởi thế chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến cái khổ luân hồi, nên luôn luôn quan sát thế gian này, chỉ có khổ, không có vui.
Nhìn cả lục đạo, ba loại khổ Phật thường nói: Khổ khổ, hoại khổ, hành khổ, đấy gọi là tam giới đều là khổ, thế nào là vui? Tam giới chúng sinh là chúng sinh trong lục đạo tam giới, những gì họ cảm thấy vui chính là cái khổ tạm dừng, không phải ngừng vĩnh viễn, chỉ tạm ngừng. Vì mê nên họ tưởng là vui, đến lúc khổ đến thì không cách gì chống đỡ. Lục đạo thực sự khổ nhiều vui ít, khổ dài vui ngắn, tất cả những chuyện này, quý vị nhìn càng rõ thì sẽ càng muốn xa lìa nó, càng thấy rõ tâm quý vị mới thực sự định, không phan duyên.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không
Comments