Trích đoạn : Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa
Tập 434
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư.
Người thế gian tham tài, càng nhiều càng tốt. Quý vị biết quả báo tham tài ở đâu không? Quả báo tham tài ở đường ngạ quỷ, tương lai họ làm quỷ. Quả báo sân nhuế là đường địa ngục. Làm oai làm phước nhưng thường nóng giận sẽ đi vào đường địa ngục. Ngu si là đường súc sanh. Tham sân si chiêu cảm quả báo sau cùng là ba đường ác. Không đến thế giới Cực Lạc làm Phật thì đi vào ba đường ác. Đây gọi là điên đảo, thật sự là điên đảo. Tham sân si này là nguồn gốc của tai họa, đây là sai lầm đến cùng cực.
Người giác ngộ trước phải đoạn trừ nó, buông bỏ nó. Sau khi buông bỏ cuộc sống của tôi như thế nào? Quý vị nghĩ đến những điều này, liền không giám buông bỏ. Nếu quý vị nghĩ đến sau khi buông bỏ tôi được vãng sanh, không cần nghĩ đến ngày mai, quý vị mới giám buông bỏ. Cho nên người học Phật chân chánh, thật sự cầu vãng sanh, nhiệt tình, dõng mãnh cho rằng hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở thế gian. Mỗi ngày đều nghĩ đây là ngày cuối cùng, không nên nghĩ còn có ngày mai, còn có sang năm. Như vậy mới thật buông xả được. Không còn có bất cứ lưu luyến nào, mới nắm chắc được chuyện vãng sanh. Mỗi ý niệm chúng ta đều giao lưu với đường dây nóng của Phật A Di Đà, như vậy khi nào đi ngài liền đến tiếp dẫn ngay, tuyệt đối không trể nãi.
Nhưng quý vị đối với thế gian này còn lưu luyến, vậy thì phiền phức lớn, nó sẽ tạo thành chướng ngại, phải không có chút chướng ngại nào. Như vậy sống với người ta rất thoái mái. Vì sao vậy? Vì cái họ cần tôi không cần, cái tôi cần họ không cần. Tôi muốn thế giới tây phương Cực Lạc, họ không muốn. Họ muốn danh văn lợi dưỡng, tôi không cần. Rất tốt, không có xung đột giữa lợi và hại! Họ cần danh văn lợi dưỡng, tôi cũng muốn danh văn lợi dưỡng, như vậy là xung đột khởi lên. Cho nên thế gian này trong mắt tôi, mỗi người đều người tốt, mọi việc đều là việc lành. Quý vị thấy những ngày tháng như vậy tốt biết bao! Mọi lúc mọi nơi đều rất hoan hỷ, đây là được đại tự tại. Cho nên những gì là thật, những gì là giả phải hiểu cho rõ ràng minh bạch.
Tu học pháp môn Tịnh tông, quan trọng nhất chính là niệm Phật, nên tam bối vãng sanh dạy chúng ta, phát tâm bồ đề, nhất hướng chuyên niệm. Ở phẩm “vãng sanh chánh nhân”, trong này cũng không ngoại lệ. Nhất tâm xưng niệm quan trọng hơn bất cứ điều gì. Đoạn sau cùng trong phẩm này là nói người công việc rất bận rộn, không có thời gian niệm Phật, chỉ có tranh thủ thời gian nhưng phải tinh tấn. Câu này chú trọng sự tinh tấn.
“Tư duy thục kế, dục đắc độ thoát, tức thâm tư thục kế”. Chúng ta thường nói suy nghĩ chính chắn, tương đồng với ý nghĩa này. “Dục thoát sanh tử”, câu này thực tế là quan niệm quan trọng nhất của người tu hành. Chúng ta đích thực hy vọng liễu sanh tử xuất tam giới, đối với lục đạo luân hồi thật sự không còn tham luyến, không còn vướng mắc. Thái độ này vãng sanh rất dễ dàng, thật là vạn người tu vạn người vãng sanh. Phàm là người niệm Phật mà không thể vãng sanh, chính là vấn đề ở câu này. Họ đối với thế gian này còn lưu luyến, không đành buông bỏ. Niệm Phật dù có tốt đến đâu, thậm chí cũng phát tâm đại thừa, tu lục ba la mật, tu phổ hiền thập nguyện, sau cùng cũng đến cõi trời cõi người hưởng phước.
Công đức và phước đức cũng chỉ trong một niệm, một ý niệm xuất thế, dùng tâm này để tu tất cả đều là công đức. Không muốn xuất thế còn muốn luân hồi trong lục đạo, như vậy đều biến thành phước đức, chứ không gọi là làm công đức. Công đức và phước đức sai biệt ở chỗ này, trên sự tướng không nhìn thấy được. Giống nhau nhưng dụng tâm không giống nhau.
Người thật sự có trí tuệ mỗi niệm đều cầu sanh Tịnh độ, không còn tham luyến thế gian này nữa. Tất cả những gì chúng ta tu học đều là công đức, đều giúp chúng ta vãng sanh, nâng cao đến phẩm vị vãng sanh.
khiến chúng ta đọc rồi, nghe rồi thâm tín không nghi, như vậy mới sanh khởi tin thật nguyện thiết. Chỉ cầu thế giới Cực Lạc, ngoài ra đều không để trong lòng.
Trước đây, khi chúng tôi còn trẻ, theo học Tịnh độ với thầy Lý ở Đài Trung. Thầy thường khuyên chúng tôi nên thay đổi tâm, đổi tâm như thế nào? Hiện tại trong tâm chúng ta vọng niệm rất nhiều, ô nhiễm rất nhiều. Tất cả đều đem nó buông bỏ, để Phật A Di Đà vào trong tâm. Trong tâm ngoài Phật A Di Đà ra thì cái gì cũng không, điều này rất tốt. Như vậy mỗi niệm đều tương ưng với Phật. Cổ đức nói: “một niệm tương ưng một niệm Phật, niệm niệm tương ưng niệm niệm Phật”. Thật sự tu Tịnh độ, thật sự muốn đến thế giới Cực Lạc nên làm theo cách này, như vậy là đúng. Ở thế gian này tất cả đều tùy duyên, hằng thuận chúng sanh, tùy hỷ công đức. Không còn so đo tính toán, không còn phân biệt, không có ý niệm khống chế muôn sự muôn vật, không có ý niệm chiếm hữu. Như vậy việc cầu sanh Tịnh độ của chúng ta sẽ được bảo đảm. Đúng như Thiện Đạo đại sư nói: “vạn người tu vạn người đi”, không sót người nào.
Tập 434
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư.
Người thế gian tham tài, càng nhiều càng tốt. Quý vị biết quả báo tham tài ở đâu không? Quả báo tham tài ở đường ngạ quỷ, tương lai họ làm quỷ. Quả báo sân nhuế là đường địa ngục. Làm oai làm phước nhưng thường nóng giận sẽ đi vào đường địa ngục. Ngu si là đường súc sanh. Tham sân si chiêu cảm quả báo sau cùng là ba đường ác. Không đến thế giới Cực Lạc làm Phật thì đi vào ba đường ác. Đây gọi là điên đảo, thật sự là điên đảo. Tham sân si này là nguồn gốc của tai họa, đây là sai lầm đến cùng cực.
Người giác ngộ trước phải đoạn trừ nó, buông bỏ nó. Sau khi buông bỏ cuộc sống của tôi như thế nào? Quý vị nghĩ đến những điều này, liền không giám buông bỏ. Nếu quý vị nghĩ đến sau khi buông bỏ tôi được vãng sanh, không cần nghĩ đến ngày mai, quý vị mới giám buông bỏ. Cho nên người học Phật chân chánh, thật sự cầu vãng sanh, nhiệt tình, dõng mãnh cho rằng hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở thế gian. Mỗi ngày đều nghĩ đây là ngày cuối cùng, không nên nghĩ còn có ngày mai, còn có sang năm. Như vậy mới thật buông xả được. Không còn có bất cứ lưu luyến nào, mới nắm chắc được chuyện vãng sanh. Mỗi ý niệm chúng ta đều giao lưu với đường dây nóng của Phật A Di Đà, như vậy khi nào đi ngài liền đến tiếp dẫn ngay, tuyệt đối không trể nãi.
Nhưng quý vị đối với thế gian này còn lưu luyến, vậy thì phiền phức lớn, nó sẽ tạo thành chướng ngại, phải không có chút chướng ngại nào. Như vậy sống với người ta rất thoái mái. Vì sao vậy? Vì cái họ cần tôi không cần, cái tôi cần họ không cần. Tôi muốn thế giới tây phương Cực Lạc, họ không muốn. Họ muốn danh văn lợi dưỡng, tôi không cần. Rất tốt, không có xung đột giữa lợi và hại! Họ cần danh văn lợi dưỡng, tôi cũng muốn danh văn lợi dưỡng, như vậy là xung đột khởi lên. Cho nên thế gian này trong mắt tôi, mỗi người đều người tốt, mọi việc đều là việc lành. Quý vị thấy những ngày tháng như vậy tốt biết bao! Mọi lúc mọi nơi đều rất hoan hỷ, đây là được đại tự tại. Cho nên những gì là thật, những gì là giả phải hiểu cho rõ ràng minh bạch.
Tu học pháp môn Tịnh tông, quan trọng nhất chính là niệm Phật, nên tam bối vãng sanh dạy chúng ta, phát tâm bồ đề, nhất hướng chuyên niệm. Ở phẩm “vãng sanh chánh nhân”, trong này cũng không ngoại lệ. Nhất tâm xưng niệm quan trọng hơn bất cứ điều gì. Đoạn sau cùng trong phẩm này là nói người công việc rất bận rộn, không có thời gian niệm Phật, chỉ có tranh thủ thời gian nhưng phải tinh tấn. Câu này chú trọng sự tinh tấn.
“Tư duy thục kế, dục đắc độ thoát, tức thâm tư thục kế”. Chúng ta thường nói suy nghĩ chính chắn, tương đồng với ý nghĩa này. “Dục thoát sanh tử”, câu này thực tế là quan niệm quan trọng nhất của người tu hành. Chúng ta đích thực hy vọng liễu sanh tử xuất tam giới, đối với lục đạo luân hồi thật sự không còn tham luyến, không còn vướng mắc. Thái độ này vãng sanh rất dễ dàng, thật là vạn người tu vạn người vãng sanh. Phàm là người niệm Phật mà không thể vãng sanh, chính là vấn đề ở câu này. Họ đối với thế gian này còn lưu luyến, không đành buông bỏ. Niệm Phật dù có tốt đến đâu, thậm chí cũng phát tâm đại thừa, tu lục ba la mật, tu phổ hiền thập nguyện, sau cùng cũng đến cõi trời cõi người hưởng phước.
Công đức và phước đức cũng chỉ trong một niệm, một ý niệm xuất thế, dùng tâm này để tu tất cả đều là công đức. Không muốn xuất thế còn muốn luân hồi trong lục đạo, như vậy đều biến thành phước đức, chứ không gọi là làm công đức. Công đức và phước đức sai biệt ở chỗ này, trên sự tướng không nhìn thấy được. Giống nhau nhưng dụng tâm không giống nhau.
Người thật sự có trí tuệ mỗi niệm đều cầu sanh Tịnh độ, không còn tham luyến thế gian này nữa. Tất cả những gì chúng ta tu học đều là công đức, đều giúp chúng ta vãng sanh, nâng cao đến phẩm vị vãng sanh.
khiến chúng ta đọc rồi, nghe rồi thâm tín không nghi, như vậy mới sanh khởi tin thật nguyện thiết. Chỉ cầu thế giới Cực Lạc, ngoài ra đều không để trong lòng.
Trước đây, khi chúng tôi còn trẻ, theo học Tịnh độ với thầy Lý ở Đài Trung. Thầy thường khuyên chúng tôi nên thay đổi tâm, đổi tâm như thế nào? Hiện tại trong tâm chúng ta vọng niệm rất nhiều, ô nhiễm rất nhiều. Tất cả đều đem nó buông bỏ, để Phật A Di Đà vào trong tâm. Trong tâm ngoài Phật A Di Đà ra thì cái gì cũng không, điều này rất tốt. Như vậy mỗi niệm đều tương ưng với Phật. Cổ đức nói: “một niệm tương ưng một niệm Phật, niệm niệm tương ưng niệm niệm Phật”. Thật sự tu Tịnh độ, thật sự muốn đến thế giới Cực Lạc nên làm theo cách này, như vậy là đúng. Ở thế gian này tất cả đều tùy duyên, hằng thuận chúng sanh, tùy hỷ công đức. Không còn so đo tính toán, không còn phân biệt, không có ý niệm khống chế muôn sự muôn vật, không có ý niệm chiếm hữu. Như vậy việc cầu sanh Tịnh độ của chúng ta sẽ được bảo đảm. Đúng như Thiện Đạo đại sư nói: “vạn người tu vạn người đi”, không sót người nào.
- Category
- Giảng Pháp
Comments