Đọc Sách Ngàn Lần tập 8 / 13 - Đọc Sách Sẽ Không Còn Ăn Nói Tùy Tiện
Thầy Trần: Thầy nói cho con biết, người hiện tại đem tà biến thành chánh, đem xấu biến thành đẹp, đem ác biến thành thiện, đã trở thành nếp sống phổ biến rồi. Thầy xem buổi phỏng vấn trên truyền hình, người dẫn chương trình trên đài truyền hình nói đặc điểm tiết mục mà anh ta dẫn chính là không nói chuyện đàng hoàng, tiêu đề cũng được viết ra, cái này đúng không? Cái này tốt không? Lấy kỳ quái, lấy tà môn ngoại đạo, lấy chuyện không bình thường biến thành thời thượng. Cái này tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt. Vậy tại sao lại như vậy? Bởi vì kích thích tiêu dùng, nói bình thường thì mọi người không xem. Người phương Tây hiểu rõ nhất làm sao để kích thích dục vọng của con người, làm sao để đạt được tỷ lệ người xem nhiều. Làm tin tức thì phải có tiêu đề giật tít, thậm xưng, càng ngược với bình thường thì tỷ lệ xem càng cao. Họ bị tiền làm mê mờ. Người dẫn chương trình đàng hoàng cũng biến thành như vậy. Trẻ em tranh nhau làm theo, đều bị dạy hư, cho nên con xem thế giới hiện tại là gì? Chỉ có lợi cho mình mà thôi, có dáng vẻ con người hay không cũng không quan trọng, có tiền mới quan trọng, có danh mới quan trọng. Cho nên Khổng Lão Phu Tử nói: Tử bất ngữ, quái lực loạn thần. Quái đứng thứ nhất trong tà môn ngoại đạo, chữ quái trong quái lực loạn thần này chính là kỳ quái, ngược với bình thường. Khổng Lão Phu Tử trước giờ khi nói chuyện đều không nói cái này. Những đứa trẻ này nói chuyện hàm hồ. Con xem, người dẫn chương trình ti vi có mấy người nói chuyện bình thường? Lúc ngồi taxi thầy có nghe chương trình đài phát thanh, thầy đều nghĩ nói người ta nhanh chóng tắt đi, nói cái gì không biết, giống như hai tên lưu manh ở đó tung hứng vậy, không bình thường chút nào. Người lớn trẻ nhỏ ngồi trong xe đều đang nghe, con cũng không có chỗ nào để tránh, phải ngồi mà nghe. Hầu như đài phát thanh nào cũng đang học cái này, làm sao để tỏ ra vẻ dễ thương, tinh nghịch thì tỷ lệ xem mới cao, tỷ lệ nghe mới cao. Bạn có thể trách con trẻ sao? Bạn có thể trách phụ huynh sao? Chúng tôi có làm một tiết mục đặc biệt: Con trẻ vì sao ăn trộm đồ. Người mẹ ở đó sám hối là ban đầu nghĩ con trẻ ăn trộm chút đồ không tính là gì. Không phải đều như vậy sao? Bạn xem, nơi đâu cũng vậy, bạn đến đâu để tìm một người phụ huynh biết mình lạc đường mà có thể tìm lại lối đây? Không dạy cái này nữa thì ai nói lời đàng hoàng? Bạn nói lời đàng hoàng thì mọi người đều nhìn bạn cười.
Thầy Trần: Thầy nói cho con biết, người hiện tại đem tà biến thành chánh, đem xấu biến thành đẹp, đem ác biến thành thiện, đã trở thành nếp sống phổ biến rồi. Thầy xem buổi phỏng vấn trên truyền hình, người dẫn chương trình trên đài truyền hình nói đặc điểm tiết mục mà anh ta dẫn chính là không nói chuyện đàng hoàng, tiêu đề cũng được viết ra, cái này đúng không? Cái này tốt không? Lấy kỳ quái, lấy tà môn ngoại đạo, lấy chuyện không bình thường biến thành thời thượng. Cái này tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt. Vậy tại sao lại như vậy? Bởi vì kích thích tiêu dùng, nói bình thường thì mọi người không xem. Người phương Tây hiểu rõ nhất làm sao để kích thích dục vọng của con người, làm sao để đạt được tỷ lệ người xem nhiều. Làm tin tức thì phải có tiêu đề giật tít, thậm xưng, càng ngược với bình thường thì tỷ lệ xem càng cao. Họ bị tiền làm mê mờ. Người dẫn chương trình đàng hoàng cũng biến thành như vậy. Trẻ em tranh nhau làm theo, đều bị dạy hư, cho nên con xem thế giới hiện tại là gì? Chỉ có lợi cho mình mà thôi, có dáng vẻ con người hay không cũng không quan trọng, có tiền mới quan trọng, có danh mới quan trọng. Cho nên Khổng Lão Phu Tử nói: Tử bất ngữ, quái lực loạn thần. Quái đứng thứ nhất trong tà môn ngoại đạo, chữ quái trong quái lực loạn thần này chính là kỳ quái, ngược với bình thường. Khổng Lão Phu Tử trước giờ khi nói chuyện đều không nói cái này. Những đứa trẻ này nói chuyện hàm hồ. Con xem, người dẫn chương trình ti vi có mấy người nói chuyện bình thường? Lúc ngồi taxi thầy có nghe chương trình đài phát thanh, thầy đều nghĩ nói người ta nhanh chóng tắt đi, nói cái gì không biết, giống như hai tên lưu manh ở đó tung hứng vậy, không bình thường chút nào. Người lớn trẻ nhỏ ngồi trong xe đều đang nghe, con cũng không có chỗ nào để tránh, phải ngồi mà nghe. Hầu như đài phát thanh nào cũng đang học cái này, làm sao để tỏ ra vẻ dễ thương, tinh nghịch thì tỷ lệ xem mới cao, tỷ lệ nghe mới cao. Bạn có thể trách con trẻ sao? Bạn có thể trách phụ huynh sao? Chúng tôi có làm một tiết mục đặc biệt: Con trẻ vì sao ăn trộm đồ. Người mẹ ở đó sám hối là ban đầu nghĩ con trẻ ăn trộm chút đồ không tính là gì. Không phải đều như vậy sao? Bạn xem, nơi đâu cũng vậy, bạn đến đâu để tìm một người phụ huynh biết mình lạc đường mà có thể tìm lại lối đây? Không dạy cái này nữa thì ai nói lời đàng hoàng? Bạn nói lời đàng hoàng thì mọi người đều nhìn bạn cười.
- Category
- Giảng Pháp
Comments