Phương pháp này của Phật A Di Đà thực tế quá tuyệt diệu, tuyệt diệu không sao nói được. Chính là dùng một câu Phật hiệu. Là thật hoàn toàn không phải giả. Vấn đề bây giờ là chúng ta không biết câu Phật hiệu này, đã lãng quên nó. Nếu thật sự biết, tôi tin rằng quý vị sẽ từng giây từng phút ở đây niệm Phật, không để thời gian uổng phí. Vì sao? Niệm Phật có được niềm vui lớn. Nếu nói những thứ khác là sanh phiền não, còn niệm một câu Phật hiệu là sanh niềm vui rất lớn. Vì biết rằng niệm câu Phật hiệu này sẽ thành Phật. Suy nghĩ bậy bạ sẽ đoạ vào tam ác đạo, sẽ trôi lăn trong lục đạo luân hồi.
Chúng ta bây giờ là muốn trôi lăn trong luân hồi lục đạo, hay muốn đến thế giới tây phương Cực Lạc làm Phật? Nếu muốn đến thế giới Cực Lạc làm Phật, thì không được rời câu Phật hiệu này phút giây nào cả. Muốn trôi lăn trong luân hồi thì cứ niệm Phật tuỳ tiện. Nhớ đến thì niệm, không nhớ thì thôi. Như vậy là sao? Tiếp tục trôi lăn trong luân hồi lục đạo. Thử nghĩ lại xem từ sáng đến tối trong tâm ta niệm gì? Là ý niệm tự tư tự lợi nhiều, ý niệm danh văn lợi dưỡng nhiều, ý niệm được mất nhiều hay là ý niệm Phật A Di Đà nhiều? So sánh một chút là biết ngay. Suốt ngày hôm nay ta làm gì? Sau đó sẽ biết thế giới Cực Lạc tuy tốt, nhưng đời này ta có thể đến đó được hay không thì ta sẽ hiểu, không cần hỏi người khác. Hỏi người khác họ sẽ nói lời khách sáo để không tổn thương mình. Đều là nói ông được, ông tốt, ông không tệ, đời này nhất định được vãng sanh. Ta được vãng sanh hay không làm sao họ biết được.
Ta được vãng sanh hay không hỏi Phật A Di Đà, Phật A Di Đà cũng không biết, chỉ có chính mình mới biết. Đây đều là sự thật. Lời nói an ủi người của các bậc thánh hiền trong thế xuất thế gian rất nhiều. Đây không phải là sai lầm quá lớn, mà các ngài đều quan sát căn cơ. Họ sẽ không trách cứ ai, vì sao? Phật độ chúng sanh là đời này qua đời khác chứ không phải chỉ một đời này. Đời này không muốn đi là vì nghiệp chướng ta nặng không đi được, cũng để ta hoan hỷ niệm vài câu Phật hiệu, để A lại da thức trồng một chút thiện căn. Đời sau kiếp sau gặp lại sẽ độ.
Nếu ta muốn hỏi đời nào mình được vãng sanh? Thì trong đời đó câu Phật hiệu ở trong tâm phải nhiều hơn nhiều lần tạp loạn. Ví dụ chúng ta nói 24 giờ. 20 giờ trong tâm chỉ để câu Phật hiệu, 4 giờ tạp loạn. Như vậy có năng lực rời xa cỏi ta bà này. Nếu nói tôi một ngày niệm Phật 12 giờ, còn 12 giờ suy nghĩ lung tung. Không chắc được, vì điểm số chỉ có 50 điểm. Đời này có được vãng sanh hay không là chưa biết. Nhất định phải vượt qua, khẳng định được vãng sanh là 24 tiếng đồng hồ không để một phút có tạp niệm. Người này nhất định vãng sanh.
Trong tâm thật có Phật A Di Đà. Ngoài Phật A Di Đà ra điều gì cũng không có. Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần. Người này nhất định vãng sanh. Mổi việc đều hỏi người khác, hỏi quỷ thần “tôi được hay không được”. Nói một câu là ta còn hoài nghi. Nghi là chướng ngại lớn nhất của bậc tinh tấn Bồ Tát. Không nghi sao lại hỏi người khác? Điều đó không cần. Trong tâm nếu thật sự có Phật, chắc chắn được vãng sanh.
Chúng ta bây giờ là muốn trôi lăn trong luân hồi lục đạo, hay muốn đến thế giới tây phương Cực Lạc làm Phật? Nếu muốn đến thế giới Cực Lạc làm Phật, thì không được rời câu Phật hiệu này phút giây nào cả. Muốn trôi lăn trong luân hồi thì cứ niệm Phật tuỳ tiện. Nhớ đến thì niệm, không nhớ thì thôi. Như vậy là sao? Tiếp tục trôi lăn trong luân hồi lục đạo. Thử nghĩ lại xem từ sáng đến tối trong tâm ta niệm gì? Là ý niệm tự tư tự lợi nhiều, ý niệm danh văn lợi dưỡng nhiều, ý niệm được mất nhiều hay là ý niệm Phật A Di Đà nhiều? So sánh một chút là biết ngay. Suốt ngày hôm nay ta làm gì? Sau đó sẽ biết thế giới Cực Lạc tuy tốt, nhưng đời này ta có thể đến đó được hay không thì ta sẽ hiểu, không cần hỏi người khác. Hỏi người khác họ sẽ nói lời khách sáo để không tổn thương mình. Đều là nói ông được, ông tốt, ông không tệ, đời này nhất định được vãng sanh. Ta được vãng sanh hay không làm sao họ biết được.
Ta được vãng sanh hay không hỏi Phật A Di Đà, Phật A Di Đà cũng không biết, chỉ có chính mình mới biết. Đây đều là sự thật. Lời nói an ủi người của các bậc thánh hiền trong thế xuất thế gian rất nhiều. Đây không phải là sai lầm quá lớn, mà các ngài đều quan sát căn cơ. Họ sẽ không trách cứ ai, vì sao? Phật độ chúng sanh là đời này qua đời khác chứ không phải chỉ một đời này. Đời này không muốn đi là vì nghiệp chướng ta nặng không đi được, cũng để ta hoan hỷ niệm vài câu Phật hiệu, để A lại da thức trồng một chút thiện căn. Đời sau kiếp sau gặp lại sẽ độ.
Nếu ta muốn hỏi đời nào mình được vãng sanh? Thì trong đời đó câu Phật hiệu ở trong tâm phải nhiều hơn nhiều lần tạp loạn. Ví dụ chúng ta nói 24 giờ. 20 giờ trong tâm chỉ để câu Phật hiệu, 4 giờ tạp loạn. Như vậy có năng lực rời xa cỏi ta bà này. Nếu nói tôi một ngày niệm Phật 12 giờ, còn 12 giờ suy nghĩ lung tung. Không chắc được, vì điểm số chỉ có 50 điểm. Đời này có được vãng sanh hay không là chưa biết. Nhất định phải vượt qua, khẳng định được vãng sanh là 24 tiếng đồng hồ không để một phút có tạp niệm. Người này nhất định vãng sanh.
Trong tâm thật có Phật A Di Đà. Ngoài Phật A Di Đà ra điều gì cũng không có. Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần. Người này nhất định vãng sanh. Mổi việc đều hỏi người khác, hỏi quỷ thần “tôi được hay không được”. Nói một câu là ta còn hoài nghi. Nghi là chướng ngại lớn nhất của bậc tinh tấn Bồ Tát. Không nghi sao lại hỏi người khác? Điều đó không cần. Trong tâm nếu thật sự có Phật, chắc chắn được vãng sanh.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không
Comments