Cũng May Nhờ Gặp Được Quán Thế Âm Bồ Tát Chứ Nếu Không Thì ...
Nhớ lại từ mười lăm năm trước, hội viên hoằng pháp của liên xã Trì Huệ Lâm đến Quân Công Liêu ở khu Bắc Đồn hoằng dương chánh pháp, tổ chức một ban niệm Phật gia đình, Bính Công ân sư đặt tên cho là “Ban Di Đà”. Lúc đó Huệ Lâm nói với tôi: Có một cô gái trẻ trong ban Di Đà tên là Ngọc Chi, chẳng những thành khẩn hai thời sớm tối, lại còn rất nhiệt tâm giúp đỡ trong ban làm việc, do đây được cảm ứng đạo giao với Quán Thế Âm Bồ Tát mà cứu được mạng đứa em trai bốn tuổi của cô ta.
Quân Công Liêu là một làng trong núi dựa gần một cái vực to. Lúc bấy giờ gần nhà ở của Ngọc Chi có một ao cá, nước trong ao sâu hơn một trượng. Có một hôm, đứa em trai bốn tuổi của Ngọc Chi lúc đi chơi ở ngoài về nhà, mẹ nó vừa nhìn thì thấy mặt mày, tay chân, đầu tóc, quần áo giống như là con gà mắc nước, toàn thân ướt hết, lại bê bết bùn đất, bà mẹ liền biết nhất định là té xuống trong ao sâu, bà mẹ liền hỏi nó: “Con làm sao cho ướt nhẹp cả người đến thế này?”. Thằng nhỏ liền nói: “Con đang chơi bên ao, sơ sẩy bị té xuống trong nước!”.
Bà mẹ vừa vội vã tắm thay đồ cho nó, trong lòng vừa cảm thấy kỳ lạ hỏi nó: “Con đã té vào trong ao, lại như thế nào mà bò lên được vậy?”. Thằng bé lại nói: “Lúc con té trong ao sâu thì thấy có một vị nữ nhân nhảy vào trong nước bế con lên, đặt xuống bên ao, rồi lại dẫn con về nhà, lúc về đến cửa thì lại không thấy đâu”. Mẹ của nó liền dẫn nó đến bên ao xem, trên đất một vũng nước ướt còn chưa khô, bà ta liền hỏi những người phụ nữ bên ao: “Trong các vị, ai là người nhảy vào nước cứu được thằng bé nhà tôi?”. Mọi người đều nói không có, hỏi ai cũng không biết, bà lại kêu thằng bé đi nhận diện người, hỏi nó là vị nào cứu nó, nhưng thằng bé này đều lắc đầu nói không phải. Vì muốn tri ân báo ân nên đã hỏi khắp hết các phụ nữ trong làng, vẫn hỏi không ra người nào.
Trải qua khoảng mấy tháng, có người từ Nhật Bản mang về hạt đầu của xâu chuỗi (quả bầu), có một lần mang đến ban Di Đà bán, mỗi hạt là 10 đồng tiền mới của Đài Loan. Một mắt nhắm, một mắt mở xem thì thấy ở trong hạt pha lê nhỏ đó có một tượng Quán Thế Âm Bồ Tát trang nghiêm vô cùng, Ngọc Chi cũng thỉnh một hạt về nhà, cả nhà nam nữ già trẻ, như được vật chí bảo, mọi người đều tranh nhau muốn xem, thằng bé cũng giựt lấy đem đi xem, vừa lúc nhìn thấy liền nhảy nhót vui mừng, reo to lên: “Má ơi! Con khi trước té vào trong ao, người bế con lên chính là người trong hạt chuỗi này”. Lúc bấy giờ cả nhà Ngọc Chi mới bừng tỉnh, ngộ ra, thật vô cùng cảm tạ từ ân của đức đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát.
Câu chuyện thật Quán Thế Âm Bồ Tát ứng hóa giải cứu đứa em trai của Ngọc Chi thoát khỏi nạn nước trong ao sâu trên đây là Huệ Lâm kể lại với tôi.
Trích từ: Những Chuyện Niệm Phật Cảm Ứng Mắt Thấy Tai Nghe
Nguyên tác : Lâm Khán Trị - Dịch giả : Thích Hoằng Chí
Nhớ lại từ mười lăm năm trước, hội viên hoằng pháp của liên xã Trì Huệ Lâm đến Quân Công Liêu ở khu Bắc Đồn hoằng dương chánh pháp, tổ chức một ban niệm Phật gia đình, Bính Công ân sư đặt tên cho là “Ban Di Đà”. Lúc đó Huệ Lâm nói với tôi: Có một cô gái trẻ trong ban Di Đà tên là Ngọc Chi, chẳng những thành khẩn hai thời sớm tối, lại còn rất nhiệt tâm giúp đỡ trong ban làm việc, do đây được cảm ứng đạo giao với Quán Thế Âm Bồ Tát mà cứu được mạng đứa em trai bốn tuổi của cô ta.
Quân Công Liêu là một làng trong núi dựa gần một cái vực to. Lúc bấy giờ gần nhà ở của Ngọc Chi có một ao cá, nước trong ao sâu hơn một trượng. Có một hôm, đứa em trai bốn tuổi của Ngọc Chi lúc đi chơi ở ngoài về nhà, mẹ nó vừa nhìn thì thấy mặt mày, tay chân, đầu tóc, quần áo giống như là con gà mắc nước, toàn thân ướt hết, lại bê bết bùn đất, bà mẹ liền biết nhất định là té xuống trong ao sâu, bà mẹ liền hỏi nó: “Con làm sao cho ướt nhẹp cả người đến thế này?”. Thằng nhỏ liền nói: “Con đang chơi bên ao, sơ sẩy bị té xuống trong nước!”.
Bà mẹ vừa vội vã tắm thay đồ cho nó, trong lòng vừa cảm thấy kỳ lạ hỏi nó: “Con đã té vào trong ao, lại như thế nào mà bò lên được vậy?”. Thằng bé lại nói: “Lúc con té trong ao sâu thì thấy có một vị nữ nhân nhảy vào trong nước bế con lên, đặt xuống bên ao, rồi lại dẫn con về nhà, lúc về đến cửa thì lại không thấy đâu”. Mẹ của nó liền dẫn nó đến bên ao xem, trên đất một vũng nước ướt còn chưa khô, bà ta liền hỏi những người phụ nữ bên ao: “Trong các vị, ai là người nhảy vào nước cứu được thằng bé nhà tôi?”. Mọi người đều nói không có, hỏi ai cũng không biết, bà lại kêu thằng bé đi nhận diện người, hỏi nó là vị nào cứu nó, nhưng thằng bé này đều lắc đầu nói không phải. Vì muốn tri ân báo ân nên đã hỏi khắp hết các phụ nữ trong làng, vẫn hỏi không ra người nào.
Trải qua khoảng mấy tháng, có người từ Nhật Bản mang về hạt đầu của xâu chuỗi (quả bầu), có một lần mang đến ban Di Đà bán, mỗi hạt là 10 đồng tiền mới của Đài Loan. Một mắt nhắm, một mắt mở xem thì thấy ở trong hạt pha lê nhỏ đó có một tượng Quán Thế Âm Bồ Tát trang nghiêm vô cùng, Ngọc Chi cũng thỉnh một hạt về nhà, cả nhà nam nữ già trẻ, như được vật chí bảo, mọi người đều tranh nhau muốn xem, thằng bé cũng giựt lấy đem đi xem, vừa lúc nhìn thấy liền nhảy nhót vui mừng, reo to lên: “Má ơi! Con khi trước té vào trong ao, người bế con lên chính là người trong hạt chuỗi này”. Lúc bấy giờ cả nhà Ngọc Chi mới bừng tỉnh, ngộ ra, thật vô cùng cảm tạ từ ân của đức đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát.
Câu chuyện thật Quán Thế Âm Bồ Tát ứng hóa giải cứu đứa em trai của Ngọc Chi thoát khỏi nạn nước trong ao sâu trên đây là Huệ Lâm kể lại với tôi.
Trích từ: Những Chuyện Niệm Phật Cảm Ứng Mắt Thấy Tai Nghe
Nguyên tác : Lâm Khán Trị - Dịch giả : Thích Hoằng Chí
- Category
- Giảng Pháp
Comments